14 tháng 11, 2013

Sáng chủ nhật (Sunday Morning) - Nguyễn Ngọc Tư (2008)

Không ai bật đèn trên mạng,
There's no one to switch a light on the network,
ở một chỗ xa xôi nào đó,
in some far-away place
không ai ngồi với tôi trong buổi nắng nghiêng này,
there's no one to sit with me during this early morning sunlight,
bạn vẫn còn ngủ say sau một đêm say.
friend, you're still lost in sleep after a night of rest. 

mình tôi mình tôi riêng tôi riêng tôi,
myself, myself, just me, just me
thênh thang lầm lũi…
empty, morose
thèm cùng người nhìn tách trà thoi thóp khói,
hungering for someone to look at the teacup convulsing with steam,
nghe chút ngọt mụ mị mềm đầu lưỡi, nơi đắng chát đã từng qua.
that feels stupefyingly sweet and soft on my tongue where bitterness regularly passes.
người im lặng và tôi im lặng,
they're silent and I'm silent,
trong bóng lá rơi và vết ngày trôi
in the shadow of leaves falling, the traces of passing days

đời cũng trôi xuôi. Về phía nắng xanh 
life also flows along.  Back towards crisp sunlight
phía ngày không tôi. 
towards a day without me.
vì say, quên, vì những công việc vội,
because of passion, forgetfulness, because of rushed affairs
hay trên con đường rong ruỗi tôi cắn môi hát khúc nhớ nhà...
or because upon the rambling road I bite my lip singing homesick songs...

người vẫn run run ấm trà run run,
my body trembles, the teapot trembles,
chắt khan từng giọt rời
draining dry each departing drop
chờ đợi,
waiting
như một thói quen của sáng chủ nhật đã vĩnh viễn mất rồi.
like a Sunday morning habit that's been lost forever.

Bánh xe chẳng lăn về phía nhau
The wheels don't roll back in a shared direction
Bởi nỗi sợ không lời...
Because of a wordless fear...

nguồn: blog TuSauRieng 30 tháng 4 2008.


Một người xa có thể được gần (tương đối) nếu "đèn trên mạng" được bật.  Một thời hai người được gặp nhau thường xuyên.  Có lẽ hai người được đã tha thiết với nhau qua một tách trà - tình cảm là như thế, là những thứ nhỏ nhoi được chia xẻ.

Có niềm hạnh phúc trong nổi cô đơn?  Chưa chắc.  Tinh thần của mình đi vào vực sâu nhiều lần cũng là cớ để phát triển: "đời cũng trôi xuôi. Về phía nắng xanh."  Chỉ phải nhận một điều là "Bánh xe chẳng lăn về phía nhau."  Người xa xôi ấy không còn được đi cùng.  Vậy từ tình trạng "mình tôi riêng tôi" thì đi "phía không tôi."  Không có mặt.  Cái tôi ấy không còn được tham gia một đời sống đã từng có ý nghĩa.  Cái tôi ấy chỉ được "cắn môi hát khúc nhớ nhà."

Không có nhận xét nào: