26 tháng 3, 2014

Vần thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (A Love Rhyme Written For A Nameless Woman) - Lưu Quang Vũ

Khi em ngẩng đầu lên, anh biết đêm đã xuống,
    When you held your head up, I knew that night would fall
      Gió thổi qua biển lớn và mưa rơi trên
        Winds blow past great seas and rain falls
      những vòm lá rậm.
        upon the thick leafy vault

Khi em mỉm cười, anh biết những bông hoa nở
    When you smiled, I knew the bloom of blossoms,
      cánh trong im lặng, lũ trẻ nhảy đùa
        petals in silence, a pack of youngsters jumping around
      trên phố sớm.
        on the early morning street

Khi em để tay lên chốt cửa, giọt ánh sáng
    When you place your hand upon the door's bolt, a spot of sunlight
      chập chờn trong trí nhớ, anh thấy lại
        would flicker in my memory, again I saw
      chiếc găng cũ quên nơi tủ áo
        An old glove forgotten in your wardrobe
      Chuyến tàu dài đi ngang thị trấn cũ,
        A lengthy train voyage across the old city
      ở đó thằng bé trong anh chờ mong
        where the little one in me awaits
      mùa hạ đến.
        summer's arrival
Khi em tìm nắm ngón tay anh, đầy thất vọng
    When you clasped my fingers, full of disappointment
      nẩy sinh dòng nhựa mới
        up rose a new stream of sap
Khi em nhắm mắt lại, anh biết những con ngựa
    When you closed your eyes, I knew wild horses
      hoang đang đi trên đồng cỏ.
        trotting upon grassy fields
Khi em tựa xuống vai anh, lúa gặt về nóng rực,
    When you rested on my shoulders, harvest rice carried home in glimmering warmth
      con gái con trai hát lưng đồi nắng,
        lads and lasses sang on the sunny hillside
      mật độ tràn trên suối đất thơm.
        a density overflowing upon the streams of the rich land
Khi em quay mặt đi, tóc lòa xòa gáy lạnh,
    When you turned your head away, hair dangling thin and cold
      Anh biết đâu kia còn những giọt nước mắt
        I know someplace that still has teardrops
      Nỗi đau buồn xói lở những dòng sông.
        troubled sadness washes rivers away.
Khi em ra đi, anh biết có con đường đang dẫn
    When you left I knew there would be a road
      về phía trước.
        leading ahead.
Khi em soi vào tấm gương, anh biết
    When you looked into the mirror, I knew
      cuộc đời ta là một dấu hỏi dài.
        our lives have been a long question mark...


Một cuộc đời khá bình thường, nhưng khi nhìn vào thì có nhiều thứ đặc biệt và đầy xúc cảm. Có vẻ như người anh kể ra bài thơ này cảm thấy bé nhỏ trước hình dáng người đàn bà này. Mỗi cử chỉ của người em này gây ra một lượt hậu quả. Có các thứ đầy sức sống - "hoa nở," "lúa trẻ nhảy đùa," "con ngựa hoang," "nhựa mới," "lúa gặt về," "suối đất thơm." Có những cái nội tâm lầm lì, hoài cảm - "trong trí nhớ" với "găng cũ" trong "tủ áo," chuyến tàu qua "thị trấn cũ." Có những thứ sầu nữa - "tóc lòa xòa gáy lạnh," "nước mắt," "nỗi đau buồn."

Có hai đoạn mà hai người này chạm nhau. Cả hai đều gây kết quả tốt cho người kể bài thơ. "Khi em tìm nắm ngón tay anh" thì có "nhựa sống" nảy lên từ một nỗi "thất vọng."  "Khi em tựa xuống vai anh" được so với mùa gạt, một thời gian vui nhộn và đầy sản xuất.

Em không có tên. Một đàn bà bí hiểm? Hay một đàn bà quen, nhưng chưa thực sự quen biết. Không thể nào thực sự quen biết? Người suy nghĩ ra các ý ở trên đã có một mối quan hệ mật thiết với người đàn bà này.  

Người viết thơ này được quan sát sâu xa và biết các chi tiết của người đàn bà này. Rút cuộc thì "cuộc đời ta là một dấu hỏi dài." Dài ở đây có ý nghĩa là lâu, hay có ý nghĩa khó tìm hiểu đến. Người anh này là một người tỏ ra nhiều nhận xét tinh vi và sâu sắc. Vậy phải anh ấy có đầy đủ thông tin chứ? Tôi nghĩ rằng bài thơ nói đến cái khoảng cách giữa mỗi người, và kết luận rằng trong một cuộc tình có những khoảng cách rộng khó nối lại.

Không có nhận xét nào: