Ngoài kia có cô bé nhìn qua khe nghe tiếng đàn của tôi
Outside there’s a little girl peeking through a crack in the door listening to my guitar
Ngoài kia có chú bé trèo cành me mắt xoe tròn lắng nghe
Outside there’s a little boy who has climbed on to the tamarind branch, his round eyes listening attentively
Đàn tôi hát câu gì mà sao cô bé cười ngộ ghê
How has my guitar sung so that that girl smiles so awfully cute
Đàn tôi hát câu gì mà sao chú bé ngồi mơ màng
How has my guitar sung so that that boy sits as if in a dream
Hạnh phúc quá đơn sơ, đời tôi đâu có ngờ
Happiness is all too simple, in my life I never suspected
Từng đêm cô bé chờ như chờ từng giấc mơ
Each night the little girl waits like awaiting a dream
Ngày xưa cũng như bé tuổi còn thơ tôi vẫn thường trộm nghe
Long ago, like the little ones, I used to secretly listen
Nhà bên có anh lính rời xa quê hay chơi đàn rất khuya
Next door there was a soldier far from his village playing his guitar late into the night
Đàn anh đã cho tôi trời xanh như ước mơ tuổi thơ
His guitar gave me a blue sky like youthful hope
Đàn anh đã cho tôi dòng sông mang cánh buồm khát vọng
His guitar gave me a river bearing the sails of my desires
Tuổi thơ đã đi qua, giờ đây hát bên em,
Youth has passed along, today I’m here singing to you dear
Từng đêm đứng quanh tôi những mặt trời bé con
Each night standing around me are suns, young and small
Đàn anh đã cho tôi trời xanh như ước mơ tuổi thơ
His guitar gave me a blue sky like the hopes of the youth
Đàn anh đã cho tôi dòng sông mang cánh buồm khát vọng
His guitar gave me a river bearing the sails of my desires
Tuổi thơ đã đi qua, giờ đây hát bên em,
Youth has passed along, today I’m here singing to you dear
Từng đêm đứng quanh tôi những mặt trời bé con
Each night standing around me are suns, young and small
Trời mưa quá em ơi, bài ca ướt mất rồi, còn đâu.
It’s raining so much my dear, the song is soaked, it’s gone
Trời mưa đến bao lâu, mà sao em vẫn chờ vẫn đợi ...
How long will it rain, but why do you still wait…
Hạnh phúc quá đơn sơ, đời tôi đâu có ngờ ,
Happiness is all to simple, in my life I never suspected
Từng đêm em vẫn chờ, vẫn chờ đợi dưới mưa ....
Each night you still wait, still wait in the rain
Âm nhạc là phương tiện để đưa người vào niềm hạnh phúc, cho con người bay cao, vào ước mơ. Người đàn hát làm mối với hạnh phúc ấy kéo người ta đi lên với âm nhạc. Bài hát này thuộc một thời khác, thuở mà có những người như Trần Tiến và các ca sĩ khác trong xã hội hát tại các cậu lạc bộ văn nghệ từng phường, quận, và xã. Muốn coi nhạc thì phải coi trực tiếp, và lúc đó người được coi trực tiếp dù có vẻ hay không. Các hình ảnh của Trần Tiến với cô / chú bé xem trộm buổi biểu diễn rất đẹp và đáng nhớ. Cô / chú bé tiểu biểu cho sự ngây thơ / hồn nhiên của lúc bấy giờ. (Có lẽ một lý do làm cho tôi thích David Tran hát bài này trên đĩa mới nhất của Hà Trần là vì David Tran có giữ được ít nhiều chất hồn nhiên ấy).
Nhã Phương dù vẫn còn hát cũng là một nhân vật của một thời khác. Hình như video này được quay năm 1998 thì không xưa lắm, nhưng 1998 cũng là một khoảng đời khác. Tôi đâu có ngờ rằng Nhã Phương kéo violon. Phải nói rằng Nhã Phương kéo violon không điêu luyện, nhưng cũng kéo rất khá. Nhã Phương chứng minh rằng cô là một người có trình độ âm nhạc. Nhịp điệu hơi boogie-woogie / back-beat / shuffle rất hợp và tiếng violon có một ít chất jazz thì hợp lắm với bài ca này.
Hình như ít ai (kể cả Nhã Phương) hát đoạn cuối của bài hát này. Đoạn cũng rất đẹp, biểu lộ sự tình cảm của khán giả với người đàn hát (như làm trọn một vòng).
Hogan on Holmes, Frankfurter, and Both Harlans
19 phút trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét