3 tháng 5, 2009

24 Bốn Giờ Phép (24 Hours Leave) - Trúc Phương (1967)

Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ tìm người thương trông người thương
From afar I return, on 24 hours leave, looking for the one I love
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
My feet feel and know each pebble on the road home,
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ
The descending afternoon light pours down and the one I love is standing, waiting by the alley's entry for who knows how long

Cửa tâm tư là mắt nên khi đối mặt chuyện buồn dương gian lẩn mất
The door to one's feelings are the eyes, coming face to face with with a sad situation, this world and its concerns run away
Ðưa ta đi về nguyên thủy loài người
Taking us back to the our primitive selves,
Mùa yêu khi muốn ngỏ vụng về ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay
Love's season, when you want to express yourself in the clumsy language of feelings, made by the impression of a pair of hands

Bốn giờ đi dài thêm bốn giờ về thời gian còn lại anh cho em tất cả em ơi
Four hours coming, four more going back, the remaining time I give you it all my dear
Ta đưa ta đến đỉnh tuyệt vời đêm lạc loài giấc ngủ mồ côi
We'll lead each other to fantastic heights, on an errant night of orphaned dreams.

Người đi chưa đợi sáng đưa nhau cuối đường sợ làm đêm vui rủ xuống
One leaves not waiting for the dawn's light, leading us to the road's end, afraid of leading this happy evening to wain
Thương quê hương và bé nhỏ tình này
We love our homeland and we make these (our) feelings smaller
Ngẩng trông đôi mắt đỏ vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ
We raise our heads seeing a pair of reddened eyes for ourselves, during these 16 hours we give up this desolate world.

Đối với tôi Trúc Phương là nhạc sĩ sáng tác số 1 của Việt Nam. Ông viết về 24 giờ phép, nhưng thật ra chỉ có 16 tiếng. Hai người yêu nhau không được hưởng tất cả những gì đã hứa (đây là rất đời con người). Từng giây phút qúy lắm. Vì quá nhớ nhung thì người đi xa giữ những kỷ niệm rất chi tiết (Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà).

Người ở lại thì phải chờ đầu ngõ đến lúc xế chiều. "Cửa tâm tư là mắt" - hai người nhớ nhau mới gặp lại nhau cũng phải nhận các nỗi niềm của nhau, đỡ buồn giúp vui cho nhau. Khi gặp lại nhau thì "chuyện buồn dương gian lẩn mất" - hai người cứ tự nhiên với nhau (về nguyên thủy loài người). Cái ý "ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay" rất thú vị và cũng rất xác thịt. Hai người xa cách nhau, da diết nhớ nhau thì làm sao mà không thể như thế. "Ta đưa ta đến đỉnh tuyệt" là phải rồi.

Nếu bài hát này hơi bị nặng vì chủ nghĩa cá nhân, thì hai người phải tự nhủ "Thương quê hương và bé nhỏ tình này." Bài hát này thì khá buồn: "Ngẩng trông đôi mắt đỏ vì mình mười sáu giờ bỏ trời đất bơ vơ." Ai tạo ra tình hình "bơ vơ" này? Hai con người này làm "ốc đảo" cho nhau.



Nghe giọng hát ma lực của Thanh Thúy hát "24 giờ phép."

Không có nhận xét nào: