7 tháng 2, 2009

Người con giai đến phòng em chiều thu

The Fellow Who Came To Your Room On An Autumn Afternoon - by Lưu Quang Vũ (Jason Gibbs dịch)

The fellow who came to your room on an autumn afternoon
Wears a tattered soldier's uniform
He's sad and talks up a storm
The fellow spent ten years looking for you
He's back from the battlefield

From a bar, from crowded bustling streets
Come back from lines of despairing poetry
He's been misled, been insulted
Tattered, haggard, solitary
He is seated before you

Now the year's almost through
A path enters a dirty, coal dusted compartment
Grey and black houses
People with gaunt features pushing carts

A birdsong sounds clearly from a pine top at eventide
I want to speak of a secret
Like white enamel taking color in the furnace
Its features take form
In strange, exciting minutes
Only the fire knows
Thirsting minutes become colors upon the stretched canvas
Love's minutes land upon the poem's pages
That which I didn't say
Only your heart understands.

You say that this life is wretched, ugly
Everything is laughable, absurd
It's miserable and it'll kill you
But my dear
Things would only be desparate
If every good person stayed quiet
Maintained stainless hands
Who will straighten up the muck
Who will cast the seeds
For a brighter tomorrow
The fellow who spoke to you
He's not the perfect picture from a book
He's just a poor, mud-strewn stretch of road
Unable to conceal the truth of his heart
Just the dike's edge with so much coal and smoke
He's a vessel
Always seeking, always giving up
In your everyday life you've so many strings holding you
Could you go with him?


Người con giai đến phòng em chiều thu - Lưu Quang Vũ

Người con giai đến phòng em chiều thu
Mặc áo mưa lính rách rưới
Hắn buồn và nói huyên thuyên
Người con giai đi tìm em mười năm
Hắn từ mặt trận trở về

Từ quán rượu từ phố đông huyên náo
Từ những câu thơ tuyệt vọng trở về
Bị lừa dối, bị lăng nhục
Rách rưới, bơ phờ, cô độc
Hắn ngồi trước mặt em

Bây giờ sắp hết năm
Đường vào ô lem luốc bụi than
Những mái nhà xám đen
Những người đẩy xe gầy guộc

Tiếng chim trong veo trên đỉnh thông chiều
Anh muốn nói những lời thầm kín
Như men trắng lên màu trong lò nung
Những đường nét hiện hình
Phút hồi hộp lạ lùng
Chỉ riêng lửa biết
Phút khát vọng thành màu trên khung vải
Phút tình yêu đậu cánh xuống trang thơ
Điều anh không nói ra
Riêng lòng em hiểu biết.

Em bảo cuộc đời này thảm hại lắm xấu xa lắm
Tất cả đều buồn cười vô nghĩa lý
Mà khổ sở mà chết người
Nhưng em ơi
Đâu đã là tuyệt vọng
Nếu mọi người tốt đều lặng im
Giữ riêng bàn tay sạch
Ai là người dọn đi bùn rác
Ai là người gieo hạt
Cho ban mai tươi lành?
Người con giai nói với em
Hắn không phải là tấm hình đẹp trong sách
Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất
Không giấu che sự thật của lòng mình
Chỉ là bờ đê nhiều khói và than
Là con thuyền
Luôn luôn kiếm tìm, luôn luôn từ bỏ
Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó
Em đi được với hắn không?


Đọc qua tôi thấy đây là một bài thơ của một nhà thơ có lý tưởng dù cũng nhận rằng kiếp người có nhiều điều không được đẹp mĩ mãn.

Không có nhận xét nào: