26 tháng 2, 2015

Nụ hôn đầu - Trần Dạ Từ

Lần đầu ta ghé môi hôn
The first time we pressed lips to kiss
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang
Little cicadas were crying out their hearts
Vườn xanh, cỏ biếc, trưa vàng
Garden green, emerald grass, golden noon
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông
A thousand poinciana bloomed in glory
Trên môi ta, vạn đóa hồng
Upon our lips, ten thousand roses in blossom
Hôn em trời đất một lòng chứa chan
In your kiss, heaven and earth were one heart overflowing
Tiếng cười đâu đó ròn tan
Laughter pealing forth from somewhere subsided
Nụ hôn ngày đó miên man một đời
That day's kiss was endless, a lifetime
Hôm nay chợt nhớ thương người
Today I suddenly longed for her
Tiếng ve mùa cũ rụng rời vai anh
The sound of cicadas of a long ago season overwhelms my shoulders
Trưa vàng, cỏ biếc, vườn xanh
Golden noon, emerald grass, garden green
Môi ai chín đỏ đầu cành phượng xưa.
Somebody's ripe red lips at the tips poinciana branches of old.


Nụ hồn đầu không phải như mỗi nụ hồn sau.  Và người đầu được hôn cũng không là người mình được hôn trong những ngày nhất hiện nay.

Nụ hồn đầu tiên có ý nghĩa vì người được hôn, hay vì lúc đó mình rất khao khát muốn được hôn một người đó?  Hay cả hai?  Nghĩa là người hôn mình lần đầu phải "hiến" môi cho một người được cảm giác đó.  Bởi vì lý do ấy "nụ hôn ngày đó" thành "miên man một đời" trong người được hôn.  Có lấy người ấy không xuất hiện nữa trong mình, nhưng khoảnh khắc được in trong trí nhớ mình.

Hai người hôn nhau ở cộng viên, một nơi  công cộng nhưng cũng được kín một chút.  Ở chỗ đó có tiếng ve, cỏ xanh biếc, ánh sáng mặt trời (của buổi trưa, giờ nghỉ) và hoa phượng vĩ.  Nụ hôn đầu này tuyệt vời hơn một nụ hồn ở trong bóng tối của rạp hát chằng hạn.

Viết đến bài thơ này nhà thơ Du Tử Lê chú ý đến hai chữ "hết hồn."  Con ve nhỏ kêu hôm đó nhưng cảm xúc của người viết bài thơ này.

Không có nhận xét nào: