Bụi đời - Dust of Life - Tô Thùy Yên
Xưa có người chợt thiếp giấc chiều,
Long ago someone slipped suddenly into an afternoon slumber
Chừng chiêm bao điều chi,
Fairly dreaming of something
Ngay đêm đó, bỏ nhà đi tuyệt tích.
And just that night left home, vanishing without a trace
Vách núi gió chà nhẵn,
Mountainsides are scraped smooth by wind
Nhìn sao khỏi kinh tâm?
Seeing that, how can one not take notice?
Cây gậy trúc bên đường ai bỏ lại?
A bamboo cane at the roadside; who left it there?
Chó tru trăng tối.
A dog howls at the moon.
Bến nước hoang đường,
At a mythical dock,
Tiếng gọi đò huyễn ảo.
A voice calls from an illusory vessel
Bãi mênh mang láng rợn,
Vast, trembling space,
Vong khuất nào kia mãi vẩn vơ,
Some hidden presence loiters there always,
Ám chướng lời kinh chưa vỡ sáng.
Perturbing prayers not yet lucid.
Bước đánh tiếng thăm dò thiên mệnh ẩn hình.
The sound of footfalls finds out heaven's hidden will.
Lửa loạn rừng cuống hoảng.
The forest conflagration terrifies
Chim vút thoát thân bay mù khơi
Birds that zoom off to escape, flying far, far away.
Một thời lịch sử bỏ bùa ngươi,
History's moment casts its voodoo
Cho ăn nằm rời rã...
So he eats and lies down, dead tired
Ma dại thân tàn, quẳng cửa sau.
Like a mad, decrepit ghost thrown out the back door.
Manh áo sinh thời mục lủng rỗ,
Scraps of clothing molder in one's wake, dashed with holes
Mảnh hồn lỗ chỗ nhớ ngoi quên.
A patch of soul, pocked, from memory emerges forgetfulness
Đồng đất trăm năm đi lạc mãi.
Fields, soil, a hundred years we'll go, forever lost.
Nơi nào vui quần tụ tối nay?
At what gay place do we meet again tonight?
Chiếu chăn thiên hạ, mộng vô chủ.
Mat and blanket under heaven in dispossessed dreams.
Quê nhà đâu nhớ biết, sao hoài hương?
My home, I miss it not, so why the nostalgia?
Có bên này, hẳn có bên kia,
There's this side, surely there's that side,
Rồi bên kia của bên kia nữa...
And the other side of another side as well...
Đi đến bao giờ mới nghỉ đi?
How long must we go until we can rest?
Mà thôi, nghĩ lắm chẳng thêm gì.
But enough, too much thinking adds nothing.
Trời đất lỗi lầm,
Heaven and earth have blundered,
Ngươi đứng ra ngậm ngùi xác chứng.
Someone stands up, upset by the evident corpses.
Ca múa không dụng tâm.
The singing and dancing isn't deliberate.
Sống đời không hậu ý.
Life's intentions are no good.
Chốn đông người như cõi thênh thang.
A crowded place is like a vast realm.
Nước mắt rồi phai độ mặn chăng?
Do tears then loose their salinity?
Măng mai, măng trúc, khổ là vậy.
Shoots of bamboo large and small, it's tough like that.
Nước độc, rừng thiêng, khó ở lâu.
With foul water and forest vast, it's hard to stay long.
Viết Thăm Trang
46 phút trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét