27 tháng 4, 2010

Người Đi Xa Mãi (You're Gone Forever) - Việt Anh (1991)

Người yêu ơi sẽ đến lúc duyên tình ta chia đôi đường
Oh lover, a time will come, our fated love will take a fork in the road

Dù hôm nay ôm em trong vòng tay
Although today I hug you, arm in arm

Nhưng tình nào cũng nhạt phai
But any love will fade one day

Bài ca ngày nào anh viết cho tình mình
The song I wrote one day for our love

Giờ đây lòng anh xót xa
Now my heart is pained

Người ơi cuộc tình anh đã trao về người là mãi mãi suốt đời ta
Dear, the love I offered you is forever, all our lives



ĐK:

Người đi xa mãi trọn đời chẳng đến bên tôi
You're gone forever, all your life you won't come to me

Người đi xa mãi sương sớm phai mờ dấu chân
You're gone forever, happiness fades like your footprints

Người như cơn gió trọn đời tìm chốn xa xôi
You're like the wind, all your life looking for some distant place
Từ nay tôi sẽ quên hết đi ngày tháng trôi
From now on I'll forget all those passing days and months


Này người yêu dấu
So my love,

Tình mình còn nhớ hay quên chăng em?
Our love, do you still remember or did you forget dear?

Tình yêu nay đã như lá rơi chiều cuối thu tràn về lặng buồn
Love now is like a leaf falling at evening's end, overflowing with silent sadness



2.

Nhẹ bàn chân em quên anh đi về nơi
Lightly your feet have forgotten me as they come back

Nơi chân trời lắm buồn vui
To the horizon with lots of sadness and happiness

Và từ đây trong con tim lạnh giá
From now on in my heart it's frozen
Anh mơ về bóng hình xưa
I dream of that figure of long ago


Ngày qua chỉ còn đêm với đêm lạnh lùng
The days past there's night after cold night

Và nhớ người không nhớ ta
And remember someone who does remember me

Bài ca chợt dừng trên nét môi ngại ngùng
A song suddenly ceases upon shy lips

Chờ mơ đến em về bên
That wait for you to come close

40 năm trước Đoàn Chuẩn có hỏi "Có tình nào không phai?" rồi Việt Anh viết "Nhưng tình nào cũng nhạt phai." Gặp bài ca "Người đi xa mãi" tôi cũng đã nghĩ đến hai bài ca "Buồn tàn thu" và "Bóng ai qua thềm." Có lẽ những đêm lạnh lùng không ngừng? Chốn xa xôi? Lá rơi cuối thu?

Thời tiền chiến thì chàng ra đi, thiếp ở lại. Văn Cao thì "chàng quên hết lời thề" rồi thiếp "cố quên dáng người." Việt Anh thì "tôi sẽ quên hết" rồi nàng "còn nhớ hay quên chăng em." Cuối cùng "bàn chân em quên anh đi về nơi" Thời tiền chiến chàng đi giang hồ, thời mới nàng cũng đi được. Đi về nơi - nơi nào?

"Người đi xa mãi" được vị trí số 10 trên danh sách Làn Sóng Xanh tháng 10 1997. Trong tuần 15-21 tháng 2 bài ca này được điểm số 1 do Lam Trường ca. Nếu tin được thông tin tôi có sưu tầm, thì ca khúc này được sáng tác lúc tác giả chỉ 15 tuổi. Văn Cao sáng tác "Buồn tàn thu" lúc 16, 17 gì đó.

Lam Trường hát - phối khí với nhiều piano điện tử (tiếng Fender Rhodes). Phiên khúc và điệp được phân biệt rõ - điệp khúc có nhịp nặng hơn.



Ca khúc này cũng được quần chúng tự phát (tiếc là bị lạc cao độ cuối điệp khúc):



"Người đi xa mãi" kiểu rumba lente.

Không có nhận xét nào: