18 tháng 3, 2010

Quê nhà (Home Village) - Trần Tiến (2005)

Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng
Oh my home village in the distant Westland boundless smoke spreads, Đà river lets loose rays of sun
Nhớ thương làng quê, lũy tre, bờ đê ước mơ trở về nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ
I long for the village, its bamboo hedge and dikes, wish I could go back to hear a gentle mother's lullaby upon the old stone veranda

Quê nhà tôi ơi con đường qua ngõ
Oh my home village, the road past the alley
Bóng mẹ liêu xiêu trong chiều buông gió
Mother's bent shadow in the evening, releases the wind
Nhớ thương đàn con, biết phương trời nào
Missing her children, who knows where they are
Áo nâu mùa Đông thương mình lận đận đêm buồn mẹ ru
In winter's brown blouse, she pities her bad luck, at night her lullaby

À ơi hoa bay lên trời, cây chi ở lại,
Ah oi flowers flies to the heavens, the stem remains
À ơi hoa cải lên trời, rau dăm ở lại chịu lời đắng cay
Ah oi the mustard flower rises to heaven, the knotweed stays behind suffering bitter words

Quê nhà tôi ơi, Ba Vì xanh tím
Oh my home village, Ba Vì mountain green and purple
Nón chiều che ngang mặt chiều hoang vắng
An evening hat protects a face from the desolate evening
Những đêm mùa đông, khói hương trầm bay bóng cha ngồi đây ngọn đèn lung lay bức tường vôi trắng
Winter nights, a the smoke of sandalwood drifts, dad's form seated, candlelight shivers on the whitewashed wall

Quê nhà tôi ơi, quê người con gái
Oh my home village, the village of a lass
Mắt buồn, da nâu, dấu tình yêu dấu
Sad eyes, brown skin, hiding traces of affection
Mắt đen về đâu, mắt đen của tôi
Where go those ebon eyes, ebon eyes of mine
Mắt đen chờ ai tháng ngày mỏi mòn mối tình long đong
Ebon eyes, through the weary months who do they await, a hard-luck love

À ơi, em đi lấy chồng, anh vẫn một mình
Ah oi, you took a husband, I'm still alone
À ơi, táo rụng sân đình thương anh một mình, một mình nhớ em
Ah oi, an apple falls at the temple yard with compassion for me alone, alone longing for you

À ơi hoa bay lên trời,
Ah oi the flowers fly to the heavens
À ơi hoa cải bay đi, rau dăm thôi đành
Ah oi the mustard flower rises to heaven, the knotweed, it can't be helped
À ơi hoa cải bay đi, rau dăm thôi đành ở lại.
Ah oi the mustard flower rises to heaven, the knotweed, it can't be helped, stays behind.


Trần Tiến sử dụng đến nhiều hình ảnh quen thuộc nhưng đặt lại một cách đầy tình cảm và ý nghĩa. Nhìn đơn giản nhạc sĩ viết đến một chuyện lỡ duyên đôi mắt huyền người Sơn Tây. Tôi cũng thấy một chút tính xã hội đây nữa. Các làng Việt Nam hiện nay vắng thanh niên, các bà mẹ "Nhớ thương đàn con, biết phương trời nào," bay như hoa cải. Quê hương được coi như là thiêng liêng, là đặc trưng, nhưng dù thế nữa cũng buồn buồn. Làng quê là nơi sum họp bây giờ thì vắng vẻ. Chỉ có rau răm ở lại.

Năm 2005 lúc đầu gặp nhau, Trần Tiến rất phấn khởi hát bài mới này cho tôi nghe. Nghe Trần Thu Hà hát ở đây.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Mother's bent shadow in the evening, releases the wind

Can it be: "Mother's bent shadow in windy evening"

lvu nói...

Cám ơn anh. I like it :)))