Nỗi buồn gác trọ (Sadness in a Garret) - Hoài Linh & Mạnh Phát (1964)
Phương Dung ca, ban nhạc Nghiêm Phú Phi habanera
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa
Cold garret at midnight, a draft of wind Trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa.
A sliver of moon pokes its shadow across the window bars Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt, lá vàng nhẹ nhẹ đưa tưởng như bước lê hè phố
Recalling someone, the flickering lamplight, golden leaves lightly pass as if they were heels stepping on the sidewalk
Có người con gái buông tóc thề
There's a girl who lets loose her shoulder length hair Thu về e ấp chuyện vu quy
At autumn's return furtively wishing to be led to a husband's house Kết lên tà áo màu hoa cưới, gác trọ buồn đơn côi phố nhỏ vắng thêm một người --
Link with a blouse colored with wedding flowers, the small garret, sad and lonely is missing one more person
Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm, nhớ nhung đi vào quên, sông sâu cố nhân ơi đi về đâu
Sorrowfully, the empty garret rouses the night lamp's wick, longing proceeds to forgetting, the river is deep, old lover, where does it go? Gởỉ hồn chìm vào đôi mắt, aí ân chưa tròn để ngàn đời nhớ nhau
Sends the soul sinking into a pair of eyes, goodwill not yet ended, for a thousand lives we'll miss each other Phố nhỏ đường mưa trơn lối về --
The small lane, the rain slick road on the path back --
Dâng sầu nhân thế dọng trên mi.
Melancholy floods upwards human life lingers on eyelashes Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ, nỗi niềm đầy lại vơi mỗi mùa tiễn đưa một người.
Who is sitting counting the seasons of long, emotions empty and full every season seeing somebody off.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét