8 tháng 10, 2014

đường khuya trở bước (The Midnight Road Turning Back) - Đinh Hùng

Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
I arrived, a long distant evening, You weren't home
Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa.
Moon golden, clouds of silver, dreary like a flower
Tôi từ viễn phố rời chân lại,
I from a distance will forsake these streets to step forth,
Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa.
Seeing only dew aplenty, like falling tears.

Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
Staying is also a sorrow, leaving is no placation
Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
Nighttime sky, ancient stars sparkle
Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
To myself I ponder omnipresence thus:
Người gái khuê phòng kia mắt xanh?
A wide eyed girl over there in her boudoir?

Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
I haven't gone to the end of the road
Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
In a long life, to have just to the middle of sorry and pity
Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
One night turning back so my heart can consider
Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương.
Emerald stars fall ending a dream of perfume and powder.


Đọc bài thơ này tôi cũng nghĩ đến bài ca "Pamela Brown" của Leo Kottke.  Gái mình ưa không ưa mình thì mình được tự do lang thang.

Không có nhận xét nào: