Trên chuyến xe năm nào, xuôi về miền Tây, tôi quen một người em gái
On a bus journey that year going down to the Westland I met a girl
Mái tóc buông bờ vai, ánh mắt say hồn ai, lòng tôi vẫn chưa mờ phai
Hair resting on her shoulders, a light in her eyes would excite anyone, my heart still hadn't faded
Đường về miền Tây xa, qua bao nhiều phà Bắc
The way to the Westland is far, across so many North ferries
Tình cờ ngồi bên nhau chăng dăm câu chuyện vãn,
By chance we sat together we say a few words to pass the time
tuy mới quen nhau tôi lại thấy lòng, đầy bao xuyến xao như đã quen nhau từ lâu
Though we just met I felt my heart flustered like, it was like we'd known each other for a long time
Xe lướt nhanh trên đường, xa mờ ruộng nương, cây xanh rợp che muôn hướng
The bus glided quickly along the road, leaving the ricefields behind in a blur the shade trees concealing countless fragrances
Ai đã qua miền Tây, đâu chỉ đôi lần thôi, mà không luyến lưu đầy vơi
Whoever has passed through the Westland, even only just a couple times cannot not but feel a strong connection
Mình chuyện trò bên nhau, nghe thời gian vội lướt đường dài mà không xa
We chatted together, listening to the time quickly slip past, the road long, yet not far
Ôi chao sao lạ quá, tôi hỏi quê em, em cười đáp lời,
Gracious, it was so strange, I asked of your home, laughing you replied
Lòng vui xiết bao khi biết quê em Cần Thơ
My heart, I can't believe how it rejoiced to know your home is Cần Thơ
Rồi mình chia tay, khi xe về bến, nhớ mãi nụ cười, cùng lời em khẽ mời:
Then we parted, as the bus returned to the dock, I'll never forget that smile with your gentle invitation
"Mùa hè mời anh ghé lại, vườn nhà em cây trái nếp bên ven sông Hậu Giang"
"When summer comes, come back and visit, my orchard is tucked in along the Hậu Giang river"
Lòng đầy bâng khuâng, tâm tư thầm nghĩ, có phải tơ hồng đang ngầm se kết tình
My heart filled with longing, I thought to myself could pink threads be enlacing my feelings
Để rồi giờ hai chúng mình được gặp nhau trên chuyến xe xây mộng ước duyên lành
So that now the two of us could meet on that journey to create a sweet dream of love
Nhưng có ai đâu ngờ, bao điều mộng mơ chưa sang hè đã tan vỡ
Who could have known, that all those dreams, when summer came, fell apart
Tôi xuống thăm Hậu Giang, sông nước như thở than, buồn cho mối duyên dở dang
I visited Hậu Giang, it was as if the river waters sighed, sad for an unfinished love
Nàng đành lòng sang ngang, lên xe hoa bỏ bến
You had to cross over, board a wedding carriage, leave behind the dock
Một mình ngồi bên sông, mênh mang bao hình bóng tôi bước cô đơn, lang thang trở về
Alone, sitting by the vast river with so many images I step alone, wandering back
Lòng nghe xót xa, thương mãi chuyến xe miền Tây
My heart in torment, with tenderness for that journey to the Westland.
Tôi rất vui lòng khi biết ca sĩ Mạnh Quỳnh có đến Hà Nội biểu diễn lần đầu tiên. Tại Cung Văn Hóa Hữu Nghị Việt Xô - cũng là nơi mà tôi có xem chương trình Mưa Bụi cách đây 14 năm.
Bài ca này nghe rất hay. Bài hát này chắc chắn đã được sáng tác sau 1975. Tôi nghĩ rằng bài ca mới được phổ biên qua một băng cát xét năm 1995 gì đó của Chế Thanh và Thạch Thảo hát. Năm 1995 cũng là lần duy nhất tôi đi xe đò từ Bến Xe Miền Tây.
Mạnh Quỳnh hát bài này êm ái và mùi hơn đôi Chế Thanh, Thạch Thảo.
Câu chuyện bài ca này hay. Tôi thì thấy thích hơn nếu hai người tìm lại nhau được trăm năm với nhau, nhưng tôi nghĩ rằng thẩm mỹ xứ Việt đòi hỏi một cuộc tình dang dở. Hình ảnh "Xe lướt nhanh trên đường, xa mờ ruộng nương, cây xanh rợp che muôn hướng" rất gây ấn tượng, miêu tả rất đúng với sự thật và tâm trạng người kể chuyện. Cảnh trong ca từ thay đổi lúc về sông Hậu Giang - "sông nước như thở than" cũng đúng tâm trạng. Tất nhiên phải có các chùm từ "sang ngang," "lên xe hoa," "bỏ bến."
Lúc hát "Lòng đầy bâng khuâng" trên video Mạnh Quỳnh đi qua một cầu khổng lộ. Hồi xưa khi ca khúc ra đời thì xe đò thì phải đi qua phà. Cũng có thể ý của video cũng là hối tiếc một thời xưa đơn giản (phương tiện đi êm đềm, thơ mộng hơn) cùng với một mối tình xưa không thành.
Bài ca này rất "đậm đà bản sắc" không hiểu tại không được giải thưởng và tác giả không được huân chương?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét