Địa ngục của người sống không phải là một sự kiện sẽ xây ra; nếu có thì đã đến rồi, cái địa ngục mà chúng ta đang sống hằng ngày, mà chúng ta tạo ra do sống chung với nhau. Chỉ có hai lối để thoát bị như thế. Cái thứ nhất thì dễ dàng cho con người; chấp nhận địa ngục này và trở thành một thành phần của nó đến mức mà không còn nhận thấy nó nữa. Cái thứ hai thì đầy mạo hiểm và đòi hỏi chúng ta phải e sợ và cảnh giác mãi: tìm và học tập để nhận biết những ai và những gì, ngay trong địa ngục này, không thuộc địa ngục, rồi giúp chúng tồn tại, để cho chúng không gian.
Đoạn cuối của Italo Calvino, Le città invisibili (1974) [Những thành phố vô hình]
Viết Thăm Trang
39 phút trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét