Nhớ người trong nắng - Nguyễn Bính
Hà Nội cơ hồ loạn tiếng ve,
Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,
Năm xưa, một buổi đang mưa lụt
Tôi tiễn chân người sang biệt ly.
Từ buổi về đây, sầu lại sầu
Người xa vời quá, ai thương đâu!
Tôi đi ngửa mặt trên hè vắng
Xem những cành cây nó cưới nhau.
Nhớ nhung trắng xóa cả mây trời,
Trắng xóa hồn tôi, ai nhớ tôi?
Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hết
Lấy gì phảng phất được màu môi?
Có một trai hiền, một gái xinh
Ngang qua, chừng giữa chuyện ân tình
Trai cười: "Bữa ấy mình toan giữ
Mãi dấu môi son giữa má mình..."
Cây bỗng thưa dần, bóng dãn ra
Quanh tôi chỉ thấy nắng chan hòa,
Hồn này lãng đãng trôi trong nắng
Cho được trôi về bến Trữ La!
Missing Someone In The Sunlight - Nguyễn Bính (Jason Gibbs dịch)
Hanoi is nearly in a riot of cicada cries
The sun's light ascends, completely flooding the summer noon
Long ago, one day during rains and floods
I saw off someone departing, crossing over.
From then until now, sadness comes upon sadness
One so far, far away, the other's in pitiable pain!
I look up over top of that desolate summer
And see tree branches joined together in marriage.
A bright, white longing blots out the clouds in the sky
Whiteness blots out my own soul, does anyone miss me?
Spring's last flower withers, then falls down
Is there something in this blur that resembles a lip's color?
There was a kind lad, a pretty girl
While she's going across, in the middle of this fine tale
The lad laughed, "On that day I'd intended to hold
The rouge mark of those lips on my cheeks forever"
Suddenly the tree starts to thin out, suddenly sheds its leaves
All around me I see only overflowing sunlight
This soul vaguely flows inside this sunlight
So to be able to flow back to the Tru La docks.
Primus on Slavery and the Bill of Rights
8 giờ trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét