7 tháng 12, 2011

còn thử hiểu biết về vụ Chế Linh bị cấm biểu diễn

- During the late 1960s and early 1970s when our troops had openly gone South and were "going forward so that complete victory surely must be ours," and were in every way "fighting so the Americans scram, their puppets fall" by any means, my branch of music publishing advocated reprinting a few volumes by elder composers to "impress" Southern artists. I directly edited and worked with Lưu Hữu Phước, Văn Cao, and Đỗ Nhuận... But it happened that not a few individuals "in authority" directly opposed this when they saw that we submitted for review some songs written before 1945 of these elders! And in the end there were instructions from the Propaganda and Eduction board: "pack in the years when the composers wrote to serve the revolution!". Even printing photos or not, the maximum level of quantity of manuscripts "selected" all had clear regulations.

Up until the time that the manuscript was engraved, there was still a meeting to discuss whether the Lưu Hữu Phước collection should or should not have the cover title "Under the Glorious Flag"? because the majority of songs by Phước were from "before the revolution" and a few notables with authority pointed out "Songs like Bạch Đằng Giang, Chi Lăng, and even the "Call To Youth"--that's the "Students March" that aimed to serve Ducouroy's Movement (the French Governor General)!?

Right up to recently...after a time of "relaxed leadership," of anything anyone wants to write, draw, wants to arrange, shovel, copy freely of each others, just as long as it does not speak of politics making one feel like everyone is returning to the banner of "I'm the only one who's right" through a number of activities that are fairly inept, rash or ridiculous in the field whether to give or not give to the people whatever kind of spiritual fare! Typical is the continuous "someone" who emits the orders to revoke, withdraw permission papers, forbid the circulation of books like "Pimpled Faced Assassin" "At the Halfway Point Looking Down on the Crowd" and most childishly the affair of giving then not giving, revoking permission papers then granting permission papers to the American singer of Chăm and Việt origins, Chế Linh. The newspapers brought news of this reeducated prisoner who escaped over the border to Canada: after 30 years, with dignity he returned to re-meet his countrymen of the age of 70 on a large scale never seen. The performance venue: The National Conference Center with 3,000 seats not one empty. Ticket prices at a record 500,000 to 4,000,000 Vietnamese Đồng. Even so it still couldn't satisfy his admirers. So that on October 21 there would be another night by request.

So, I don't know who's pushing this foolishness, who's envious of money, of talent, of "musical prestige," has been outdone by Chế Linh in everything... so that Mr. Hanoi Culture Office immediately brings forth an order requiring no reflection "suspend the performance" because "the advertising does have the correct subject," or "there were a few songs that don't exist on the list giving permission to sing"(!?)

I still haven't stopped laughing at the rash, pretentious, undisciplined justification that it's up to us to issue papers for people to be able to listen, to sing whatever work that in fact they still remain up until today in spite of everything, then... "someone" writes articles pointing their pitchforks for blame at... The Organizers, then turns around and clears Chế Linh who has committed no crime! (Probably this is a position to wash their faces for "resolution 36"). Afterward they correct the mistake by leaving it to a level higher than the office, the Performance Bureau, to issue new permission for a new organizer to realize it!

It's nothing but a childish game, a joke for everyone.

I'm not someone who is enamored with Chế Linh's singing voice but I dare to guarantee that the songs he sings like "The Road You Went Long Ago," "Please Love With All Of A Person's Love," "Tomorrow Should We Be Far Apart"... are ten thousand times cleaner, more beautiful and artistic then the fast-selling-albums, the "musical disasters"... that these same men have "signed off" to freely distribute to corrupt an entire generation of young people who are losing their way in enjoying an artistic meal that is wrong? or is right!... so the performances of Chế Linh and many other overseas have done things that make their supervising offices impotent. At least it's a "Demonstration of what is True Musical Value!"

nguồn: Nhat si bao thu (Tô Hải's blog), Phấn đấu ký số 77 (13 tháng 11 2011)

- Những năm cuối 60 và đầu 70 khi quân ta đã công khai vào Nam và “tiến lên để toàn thắng ắt về ta”, và bằng mọi cách phải “đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào” bằng được, ngành xuất bản âm nhạc của tớ có chủ trương cho in lại một số tuyển tập của một số nhạc sỹ đàn anh trước để “lấy le” với văn nghệ sỹ miền Nam. Tớ trực tiếp biên tập và đến làm việc với các anh Lưu Hữu Phước, Văn Cao, Đỗ Nhuận…Thế nhưng không ít kẻ “có quyền” thẳng thừng phản đối khi thấy chúng tớ đưa lên duyệt những bài sáng tác trước 45 của các anh! Và cuối cùng có chỉ thị từ Tuyên Huấn: “hãy gói gọn trong những năm các nhạc sỹ sáng tác phục vụ cách mạng!”. Thậm chí in ảnh hay không in ảnh, mức tối đa về số lượng bản thảo được “tuyển” cũng được quy định rõ ràng.

Cho đến khi bản thảo đã làm bản kẽm, vẫn có một cuộc họp bàn về tên tập nhạc của Lưu Hữu Phước có nên hay không nên lấy cái tên bìa là “Dưới cờ Đảng vẻ vang”? vì đa số bài của anh Phước “trước cách mạng”, có vài tên tuổi có quyền hành đã vạch ra rằng “Những bài như Bạch Đằng Giang, Chi Lăng, và cả “Tiếng gọi thanh niên”-chính là “Marche des étudiants” chính là nhằm phục vụ cho phong trào Ducouroy (toàn quyền Pháp)!?...

Cho đến những ngày gần đây…sau một thời gian “buông lỏng lãnh đạo”, mặc ai muốn viết, muốn vẽ, muốn sắp đặt, thuổng, đạo của nhau tha hồ, miễn là không nói gì đến chính trị thì mình cảm thấy người ta đang trở lại cái ngọn cờ “chỉ tao là đúng” bằng một số hành động khá là lạc lõng, liều lĩnh, lố lăng trong lãnh vực cho hay không cho người dân ăn món ăn tinh thần gì! Điển hình là liên tiếp “người ta” ra các thứ lệnh thu hồi, rút giấy phép, cấm phát hành những sách “Sát thủ đầu mưng mủ”, “Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông” mà trẻ con nhất là vụ cho rồi lại không cho, rút giấy phép rồi lại cấp giấy phép cho ca-sỹ người Mỹ gốc Chăm-Việt Chế Linh. Báo chí đưa tin cuộc trở về của người tù cải tạo vượt biên sang được đất nước Canada này: sau 30 năm, anh lại đàng hoàng trở về tái ngộ đồng bào ở cái tuổi 70 bằng những chương trình hoành tráng chưa từng có. Nơi biểu diễn: Trung Tâm Hội Nghị Quốc Gia với 3.000 chỗ ngồi không còn ghế trống. Giá vé cũng đắt kỷ lục 500.000 tới 4.000.000 VNĐ. Tuy vậy vẫn không thể nào thỏa mãn hết người hâm mộ. Cho nên sau đêm 21/10 sẽ có thêm một đêm khác theo yêu cầu...

Thế là, chẳng biết ai xúi dại, ai ganh tỵ vì tiền, vì tài, vì “uy thế âm nhạc” bị Chế Linh vượt lên tất cả ….nên ông Sở Văn Hóa Hà Nội bèn ra cái lệnh không cần suy tính “Đình chỉ biểu diễn’ do “quảng cáo không đúng nội dung”, hoặc “có một số bài không có trong danh sách cho phép hát”(!?)

Mình chưa hết buồn cười cho cái thứ biện bạch tự phụ liều lĩnh kiêu binh, tự cho mình cấp phép cho ai được nghe, được hát bài gì mà thực ra nó vẫn tồn tại đến ngày hôm nay bất chấp mọi thứ, thì…..”người ta” lại viết những bài chĩa cái sai vào…. Nhà Tổ Chức”, rồi quay sang thanh minh cho Chế Linh không có tội gì! (Chắc chắn đây là một chủ trương rửa mặt cho “nghị quyết 36”) Sau đó là sửa sai bằng cách để một cấp cao hơn Sở là Cục Biểu Diễn cấp phép mới cho một nhà tổ chức mới thực hiện!

Đúng là một trò trẻ con, làm trò cười cho thiên hạ.

Mình không phải là người mê giọng hát của Chế Linh nhưng dám bảo đảm những tác phẩm anh hát như “Con đường xưa em đi”, ”Xin yêu tôi bằng cả tình người”, ”Mai lỡ khi mình xa nhau”….còn sạch đẹp, nghệ thuật gấp vạn lần những thứ an-bom–ban–chay (xin tự do đánh dấu), những "thảm họa âm nhạc"... mà chính các ông đã “ký cho” tự do phát hành để đầu độc cả một thế hệ trẻ đang mất phương hướng trong con đường thưởng thức món ăn văn nghệ thế nào là sai? thế nào là đúng!...thì các cuộc biểu diễn của Chế Linh và nhiều ca sỹ hải ngoại khác đã làm được điều mà các cơ quan quản lý của các ông bất lực. Ít nhất cũng là “Xác định lại thế nào là Giá Trị đích thực của Âm Nhạc!”



Observing this phenomena, the singer Lệ Thu smiled as she said, "There's no need to ask, cause they didn't bribe the right place, one place got some another didn't so now they're playing games."

Nhận xét về hiện tượng này, ca sĩ Lệ Thu cười nói, “Ðâu cần phải hỏi, vì họ không đút lót đúng chỗ, có chỗ ăn chỗ không thì nó mới chơi nhau.”


Mr. Dzũng Taylor also thinks, "It could be that Chế Linh is making a "good show" so someone wanted to stop it and gave it their attention. It's that simple."

Ông Dzũng Taylor cũng nghĩ, “Có thể do Chế Linh đang ăn ‘show’ nên người ta muốn đi tắt nên bị để ý tới. Ðơn giản vậy thôi.”


nguồn: Ngọc Lan, "Ca sĩ Chế Linh bị ‘hủy show’: Thủ tục hay ‘dằn mặt’," [The Singer Chế Linh's concert cancelled: Formalities or a 'slap in the face,'" Người Việt 22 tháng 11 2011.

1) nền quan liêu ở VN còn đặc, còn uy quyền tùy tiện - nó vừa kín ẩn, vừa công khai

2) không có ai hiểu được luật biểu diễn kể cả các nhà quản lý - "Ai cũng có thể lách" [Hà Hương, "Ai cũng có thể lách quy chế," Tuổi Trẻ 21 tháng 11 2011]

3) môi trường này gây điều kiện cho những người "ganh tỵ vì tiền, vì tài," những người "đút lót" "để ý tới." Sự thật như thế nào tôi không biết, nhưng người nghi ngờ thì có lý.

Không có nhận xét nào: