6 tháng 5, 2011

Nuối tóc (Regretful Tresses) - Nguyễn Ngọc Tư (2011)

Em tự trào mình lụy giống người xưa
I've made myself overflow, entangled like people of old
Đi nẻo nào tóc cũng rơi đằng gót
Going any which way, my tresses fall in the direction my heels point
rắc lời yêu rối cỏ
complicating love's words, disturbing the grass
nhỏ từng sợi máu khô
Diminishing each thread of dry blood
Ới ơi tình lang đâu?
Oh where's my paramour?
Nhanh chân theo kẻo bụi lấm đục ngầu
Hasten your feet along lest dust soil the ooze
(người cúi xuống sẽ không còn thấy dấu)
(anyone bowing down will no longer see traces)

Rụng hồi Giêng, Giêng thêm Giêng vẫn rụng
Tumbling around January, January again January still tumbling
Tóc rời đi như những cuộc tình đi
Tresses released proceed like a love departing
những người đi
people departing
những mùa đi
seasons departing
Bén ngót trên tay tóc nhặt cuối ngày
Razor sharp on the hands, tresses gleaned at day's end
Cứa xót vào vai từng từng sợi lẻ
A saw piercing shoulders, each and every strand

Buông vào đất tóc em xé đất
Released into the earth, my hair pierces the earth
nối làm dây đủ thả ngọn diều bay
connecting, to make rope enough to release a kite in flight
bện làm mành đủ che thềm gió
to spin a screen enough to cover the wind's corridor
Người vẫn còn đâu đó,
Somebody's still somewhere,
phía sau em…
behind me...


Nguồn: saurieng

Chưa chắc tôi hiểu hết ý bài thơ này. Đại khái tôi nghĩ rằng bài thơ này viết về một bị phụ tình. Dù còn bị ám ảnh người này biến đổi nuối tiếc của mình thành sức để được giải thoát. Nhưng luồng sức này cũng mạnh và sắc, có lẽ khó điều khiển.

1 nhận xét:

miennamkg nói...

Hay lắm bạn ạ.. cám ơn bạn nhá.