Nguyễn Tuân nhớ gần đó có làng Quậy – rượu Quậy rất ngon – quê một đào hát ông đã quen rất lâu. Họ bèn đến hỏi thăm thì được biết cô đào ấy đã thắt cổ tự tử rồi vì bị quy là phản động gì đó trong cải cách ruộng đất. Buồn quá! Họ uống rượu, rượu rất ngon, đúng là rượu Quậy. Nguyễn Tuân vừa uống vừa khóc, vừa hát đi hát lại bài hát rất buồn của Đặng Thế Phong: “Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi...” (Nguyễn Đăng Mạnh. Hồi ký. Hà Nội, 2008, tr. 205).
Tôi chưa đọc hết hồi ký của Nguyễn Đăng Mạnh nhưng tôi thấy trong quyển này có nhiều nhận xét và ký ức rất hay. Đoạn này thì cũng chứng minh một mặt khác của thân phận của nghệ thuật hát ả đào. Một điều tôi đâu có ngờ là một người kiểu "cổ" như Nguyễn Tuân có thuộc tân nhạc và tân nhạc có vai trò trong đời sống tinh thần của ông ấy.
Có tiếng kêu – Kim Long.
1 giờ trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét