29 tháng 10, 2017

Vương Hồng Sển viết về Năm Phỉ / Lê Thị Phỉ (1968)

Một tấm thân mảnh khảnh, nhỏ người nhưng không ốm yếu, với một đài trán chứa đựng một thông minh không bờ bến, với đôi mắt sáng ấp ủ cả một trời thanh thú, cô là hiện thân của tình tứ, của mơ say, của một tâm hồn nghệ sĩ. Còn một đặc điểm khiến người ta phải để ý đến cô là trái với các cô đào khác nổi tiếng, cô có một giọng khàn khàn, có phải giọng đồng chăng? - như mệt nhọc, như nghẹn ngào, như tức tưởi, nên nghệ thuật của cô thêm một ý vị đậm đà tha thiết.

A frail body, small in statue but not sickly, with a forehead that contains a limitless intelligence, with a pair of bright eyes fostering a graceful skyline, she is a gracious skyline, she's charm manifest, from passionate dreams, of a artist's soul.  Yet there's a peculiarity that people must notice that opposite from other famous actresses, she had a husky voice, a brassy voice? - like it's weary, like it's choked with emotion, like it's sobbing, so her artistry has an intimate, ardent sensibility.

trích: Hồi ký: 50 năm mê hát (Saigon: Cơ sở Xuất bản Phạm Quang Khải, 1968).


Không có nhận xét nào: