Hát rằng mình từng ngồi chung ghế đá
I sang that we sat sharing a stone bench
nhưng khác hai mùa lá
but back a couple of season's changing leaves
hát mình từng cùng một chuyến tàu
I sang that we went together on a train trip
mỗi người xuống một ga
each person got off at one stop
hát mình chung một vòm cây
I sang we shared a vault of trees
Như những người lạ chờ xe buýt đầu ngày
Like strangers waiting for a bus at daybreak
Tay mình đã chạm vào tay
My hands bumped into hands
trong một con ngõ chật
in a tight alley
từng mặt đối mặt
each face in each others
mà mắt không bóng nhau
but eyes without any glow for each other
đường vòng đê mê trăm ngã
a sinuous road enchanted by a hundred crossroads
chân mình ứa những vết chai
my feet overrun with callouses
chới với biển người xa lạ
floundering in a sea of strangers
mùa nao mình được thử hài?
what season can I try on the enchanted slippers?
Nguồn: "Lại một chùm kinh hãi," Sầu Riêng blog
Đoạn đầu của bài thơ này tôi hiểu như người kể tưởng rằng đã có một mối quan hệ tha thiết (các chữ chung, cùng), nhưng tức ra hiện nay không còn thấy gì thân mật nữa.
Đoạn thứ hai như là cảm giác vào thành phố đông. Cái điều quan trọng là dù biết mình gần nhiều người khác mình không cảm thấy gần gũi với mọi người mọi thứ xung quanh mình.
Trong đoạn thứ ba tôi thấy hai chữ "thử hài" và nghĩ đến chuyện "Tấm Cám." Cô Tấm gặp nhiều khó khăn nhưng cô như có phép màu phù hộ. Viết "mùa nao" có nghĩa như người kể nghĩ rằng lượt của mình phải đến, vậy cảm thấy thất vọng vì lượt của mình chưa đến.
"Ngã tư" ở đây là một đoạn đời. Người kể đi một chuyến dài (bằng tàu, buýt, và đi bộ phố đông nữa) - dài đến mức chân có vết chai - mà chưa tìm được hạnh phúc cho mình.
Một điều hay của "ở một ngã tư nào" là ca hát. Hát như là tâm sự - các hình ảnh "chung ghế đá," "mùa lá," "chuyến tàu," "vóm cây" thuộc những bài ca lãng mạn Sài Gòn. Tình yêu dở dang, tan vỡ. Nhưng tác giả thì đi xa hơn. Bị thất tình rồi cũng cảm thấy như một người xa lạ trong đông người xa lạ - "từng mặt đối mặt / mà mắt không bóng nhau." Thế cũng là nỗi xa lánh. Đường đi khó (đường vòng), thân mình bị thương, già đi (vết chai), không thấy chắc chắn (chới với), nhưng sẽ cứ đi. Cứ hy vọng rằng hạnh phúc sẽ đến ở một ngã tư nào đó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
bạn viết hay!
Đăng nhận xét