2 tháng 6, 2023

Biệt ly êm ái (Peaceful Separation) - Xuân Diệu (1938)

Tặng Nguyễn Xuân Khoát

Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
We sit, engulfed in moonlight
Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu.
Mist clings to our souls, wind bites into dejected faces.

Giờ ly-biệt cứ đứng gần từng phút.
The time of parting stands close, minute by minute
Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút...
We feel we're a little bit further apart...

Người lặng im, và tôi nói bâng quơ,
Sitting silently, and I vaguely say,
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ.
Sitting here, we're in a poem.

Một bài thơ mênh mông như vũ trụ,
A poem that's vast like the universe,
Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.
Full of olden incense smoke, immersed in past affections.

Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
We sit, engulfed in moonlight
Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.
Hand in hand, heads reclining together.

Tình Yêu bảo: "Thôi các ngươi đừng khóc,
Love says: "Stop, don't cry you two.
Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc."
You'll be reunited in precious dreams."

Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau.
We look at each other, keep looking at each other.
Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.
Happiness paused within a pair of pained hearts.


nguồn: Xuân Diệu, Thơ Thơ (Hà Nội: Đời Này, 1938).

Có ai biết tại sao nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát là đối tượng nhận đề tặng của bài thơ này?  Giới văn chương, văn nghệ Hà Nội quen biết nhau nhiều lúc bấy giờ.