Không thể tin là em đã qua
I cannot believe that you've come through
Những túi bom bay mù bụi đỏ
Pockets of bombs flying, blinding red dust
Đường gập ghềnh ngổn ngang cây đổ
The road rutted, tree trunks laying across
Trời lô nhô cây gỗ cưa ngang.
The sky jagged with wood splintered in your path
Không thể tin là em đã sang
I cannot believe that you have come across
Nơi đất lạ trời xanh leo lẻo
To this strange land, skies of intense blue
Anh đón em trong tầm đạn réo
I greet you during the screaming of gunfire
Tiếng tàu càng sốt ruột, vo ve.
Airplanes roar at an ever more fevered pitch
Em là cô bộ đội lái xe
You're a girl soldier driver
giặc đuổi bắn bốn bề lửa cháy
who the enemy chases, shooting on all sides in bursting fire
Căn buồng lái là buồng con gái
The driving chamber is the chamber of a girl
Vẫn cành hoa mềm mại cài ngang
Ever flowers, soft, fastened across
Em đã qua và em đã sang
You've passed through and come over
Đẹp lắm đấy, giữa ngày đánh Mỹ
So lovely, these days fighting America
Đất nước mình nhiều điều giản dị
Our land has many simple things
Ai chưa tin, rồi cũng sẽ tin thôi.
If you don't yet believe, later you surely will.
Người cô gái lái xe đến là như cứu tinh thần nhà thơ. Phạm Tiến Duật mô tả mọi cái hiểm nguy ngăn cản xe này đến, nhưng nó cứ đến. Có phải là phép mầu? Hình như không. Một niềm tin chung cho cô lái xe vượt qua mọi nguy khổ.
Cái thú vị nhất là nhà thơ nhắc cho người đọc về buồng xe nữ tính. Chắc đây cũng làm nâng lên tinh thần của các lính và độc giả. Trong môi trường tàn phá thấy những nét trang nhã được xếp dọn cho kỹ có lẽ là dấu hiệu chính của niềm tin. Trong hoàn cảnh ghê gớm con người vẫn còn khả năng thực hiện cái đẹp.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Hay
Đăng nhận xét