Tô Tử [tức Tô Ngọc Vân] thấy:
(1) Người trần truồng biết thẹn (của G. Khánh) mà lại nhất định không chịu mặc quần.
(2) Thích Ca (của Nam Sơn) đỗ xe đạp xuống Tu nhưng bị các mẹ ranh trên chợ ám ảnh.
(3) Người Huế (của Mai Trung Thứ) họa đàn đến rớt nước mắt.
(4) 2 người đàn bà (của Tô Ngọc Vân) đang bàn nhau mua con bò non về làm tái.
(5) Họ đang lấy ráy tai cho nhau trong tranh của Trần Bình Lộc.
(6) Bức truyền thần ông Hoàng Trọng Phu (của Lê Phổ) nhìn lên cho khỏi thấy sách của Tự Lực Văn Đoàn
(7) Đông Sơn (của Đinh Khang) lại ngồi với 2 cô Báo Phụ Nữ (của Trần Văn Minh)
(8) Vịt (của Lê Phổ) đậu dưới cành mai.
(9) Người đàn bà Vọng Phu (của Trần Ngọc Quyên) cởi truồng nghĩ mãi mới biết tác giả để khỏa thân như thế là thể tất cho người ta lắm.
nguồn: Phong Hóa 136 (15 février 1935), tr. 1.
Nếu các tranh biếm họa này được cho trên bia báo, tạp chí nào hiện nay thì sao? Tôi nghĩ rằng chắc không có ai dám đăng biếm họa kiểu này bây giờ ở Việt Nam. Có ba lý do là 1) nội dung (các bà, các cô cởi truồng, và ông sư nhìn đàn bà cởi truồng) 2) vì chế giễu công chức nhà nước; và 3) vì chế giễu các họa sĩ.
Ở phòng triển lãm về [Tô Tử - Tô Ngọc Vân]
Chỉ vì cái tượng khỏa thàn
--Này nhìn! này nhìn!!
nguồn: Phong Hóa 138 (1 mars 1935), tr. 3.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét