Trở về đây
Returning here
Mưa bay mờ song cửa
Streaming rain dims the double doors
Phố xây mầu cố độ
The streets erected in the old capitol's color
Đọa đầy năm tháng
Mistreated by the months and years
Nghiêng nghiêng mái gục bờ tường
Slanted sunken roofs, walls
Cống rãnh lê mình nhầy nhụa
Sewers and gutters drag along, sticky
Tường in vết đạn
The walls are imprinted with bullets
Trũng hằn hố mắt đầu lâu
Cavernous abrasions eye sockets of a skull
Tay nắm bàn tay giận dữ
Hands grasp hands enraged
Mắt khờ lạc hướng tinh cầu
Insensible eyes that have lost the lens' orientation
Sóng tóc nào chẩy
What hair flows in waves
U hoài trên trán em
Sombre upon your forehead
Nếp áo quên sầu buổi cũ
The crease of blouse forgot the melancholy of a day long ago
Bàn chân có nhớ tuổi mòn
Feet remember the times they were worn out
Ngẩn ngơ trong lồng hẹp
Pining in a narrow cage
Một con chim không bay
A flightless bird
Nhớ trời xưa cao rộng
Remembers how wide the sky was long ago
Nhìn xiên mái ngói
Looking aslant at the tile roofs
Xe nghiến mặt đường
A cart creaks on pavement
Buồn không nói.
Too sad to speak.
nguồn: Phạm Thanh, Thi Nhân Việt Nam (Saigon: Khai Trí, 1959).
Tôi không rõ Tạ Tỵ viết về Hà Nội nào? Có phải là Hà Nội sau khi đi kháng chiến về? Hà Nội trong trí tưởng tượng khi di cư vào nam? "Bàn chân có nhớ tuổi mòn" có vẽ như một người từ rừng núi về, nhớ cuộc phiêu du. Nhưng lúc về thì Hà Nội như sọ người, như "lồng hẹp."
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét