Khi tuổi còn trẻ, người ta thường nghĩ đến ra đi; và khi đã có tuổi, người ta thường nghĩ đến trở về. Một người không thể có sự trở về nếu họ chưa hề biết ra đi. Ra đi và trở về không có nghía là sự ra đi về của chân cẳng, mà là một cuộc hành trình dai dẳng của cảm xúc và tư duy; của tu luyện và sáng tạo. Và cứ thế con suối thời gian lặng lẽ trôi đi... Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy hơi mệt mỏi về trò chơi chữ nghĩa, về tất cả những vai chính, phụ, bi, hài mà tôi đã phải đóng trong một vở kịch đời mênh mông, vô tận; về những bông hoa thật, giả mà những người khác đã tặng tôi. Trong cuộc sống riêng tư, tôi thường thích cho hơn nhận, và thường tước bỏ hơn giữ lại. Phải tước bỏ tất cả những gì không phải là mình và không phải của mình để nhẹ nhõm trở về với chính mình, với dòng sông quê nhà êm ả đang chảy mãi trong lòng ta, cho ta đôi chút thơ ngây trong cuộc sống, hồn nhiên trong vui chơi và sáng táo. Hãy cho tôi được làm người hát rong ngay trên quê hương xứ sở của mình. Vì nếu không, lồng ngực tôi sẽ vớ ra tức khắc! Hát để người người nhìn nhau thân ái, tươi cười hơn là nhìn nhau đầy nghi ngờ, đố kỵ. Tiếng hát ấy đôi khi có thể làm ta rơi nước mắt, nhưng chắc chắn sẽ không làm ai mếu máo khóc thanh và tuyệt vọng.
Trần Long Ẩn viết ngày 27-4-1998. Nguồn: Tuổi trẻ Chủ nhật 3 tháng 5 1998
When we're young, we often think of leaving; and when we come of age, we often think of returning. A person cannot return if they have no experience of leaving. Leaving and returning doesn't mean the coming and going of ones limbs but is a prolonged journey of feelings and reflection; of practice and creation. And in that way time's stream flows on in silence... Sometimes I tire a bit of the knowledge game and all of the leading, supporting, tragic, and comic roles that I must play in life's endless play; of the flowers, both real and fake, that others offer to me. In my private life I prefer giving to receiving, and usually stripping away more than possessing. One must strip away those things that are not ours or of us in order to nimbly return to ourselves, with the calm village of home river that flows always inside us, to give us a little innocence in life, spontaneity in our amusements and creativity. Let me be an itinerant singer in my own land. Because if I don't, my ribcage will immediately crack! Sing so that people see each other gaily and lovingly more than seeing each other with doubt and envy. That singing sometimes can make our tears fall, but it probably won't make anybody whine and weep and despair.
Ngày 23 tháng 5 năm này tôi có soạn một bài ngắn về "Xin làm một người hát rong" của Trần Long Ẩn. Mới đây tôi tìm lại một vài lời tâm sự của nhạc sĩ về bài ca này. Ông nói rõ hơn về ý muốn khỏi những phiền phức trong đời thường. Ông muốn tìm lại một nguồn góc tốt đệp để được tìm lại sự hồn nhiên trong đời.
Tôi vẫn nghĩ rằng hai việc "đi về" và "hát rong" không hợp với nhau. Nhưng cả hai đều là những cách để được giải thoát, để được ẩn ở tránh đời sống của một người công cộng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét