5 tháng 12, 2008

Bài hát ấy vẫn còn là dang dở

Bài hát ấy vẫn còn là dang dở... - Lưu Quang Vũ

Nắng đã tắt dần trên lá im
Chiều đã sẫm màu xanh trong mắt tối
Đường đã hết trước biển cao vời vợi
Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn
Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
Người đã sống hết tận cùng năm tháng
Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên
Anh vẫn chưa nói được cùng em
Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
Chưa hiểu được mùi thơm của lá
Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng
Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương
Ôi nếu phải tan thành bụi cát
Thành hư vô, không khí trời, không ánh sáng
Chỉ rỗng không, câm lặng, vô hình
Sẽ ở đâu, bài hát ấy của anh
Gương mặt của hôm nay ơi, em của những ngày đang sống?
Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay
Không tới được một vì sao xa lắc
Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng
Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi
Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
Ta đã có những ngày vui sướng nhất
Đã uống cả men nồng và rượu chát
Đã đi qua cùng tận của con đường
Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:
Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

This song, I've left it unfinished - Lưu Quang Vũ (Jason Gibbs dịch)

Sunlight died out upon silent leaves
Evening darkened green leaves inside night's eyes
The road ended before the elevated sea
My hands let go as I broke off from my guitar
Time stopped at the final place at the end of space
Rain ceased in deep earth's core
Someone lived to the very end of their days
After the limitless there's only the limitless
I still haven't told you
That this song, I've left it unfinished
I still don't understand the leaves' sweet fragrance
I still haven't finished listening to the forest birds' songs
To love forever still isn't love enough
Oh if one must dissolve into a grain of sand
Into nothingness, without air, without light
Just weightless, deaf, invisible
Where could it be, this song of mine
Oh today's face, yours of the days you're alive
One cannot embrace the sky's vastness
Yet can hold a bunch of fruit in one's hand
One can plant a cooling shadow for the daylight
That cannot reach a distant star
One can arrive during harvest time
Be a vessel on the river, be rice stalks in the field
Be a pink flame, be a clear looking glass
And accept all of life's happiness
The needle's tiny point, evening quickly puts out the sunlight
It's no matter: the pretty blouse is done
In final minutes together, still hand in hand
We've had the happiest days
Drunk both warm spirits and tart wine
Have gone to the road's end
Even if after the limitless is just the limitless
Our sail has come, and the rice is harvested.

Không có nhận xét nào: